Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan_13

Đi chậm cả đường, hai mươi phút sau tới nơi, Giang Tiềm ở trước cửa sửa sang lại quần áo, gõ gõ cửa, hô to một tiếng ‘ báo cáo ’.

Phu nhân đoàn trưởng mở cửa cho anh, Giang Tiềm gặp người trước mặt cười, thì há miệng, đột nhiên liền rối rắm, nên gọi ‘ chị dâu ’ hay là ‘ dì nhỏ ’ đây?

"Giang Tiềm tới, mau vào."

Giang Tiềm vò đầu cười hì hì, vào cửa cởi giày, lại có một mùi hôi chân tỏa ra, anh 囧 rồi.

Trương Tư Đình cười, "Không phải cậu, đoàn trưởng của các cậu chân thúi quanh năm."

Lần này Giang Tiềm thật đỏ mặt, vẫn cười, vẫn cười đến khi có ly nước mật ong được đặt vào trong tay anh, anh mới lấy lại tinh thần, "Em không khát."

"Giúp chị bưng vào cho người trong phòng đi." Trương Tư Đình hơi hất cằm, "Nhanh đi."

Giang Tiềm da mặt dày, dày đến không biết mình có da mặt, cho tới bây giờ đều không sợ gặp lãnh đạo, anh cho rằng đưa cho đoàn trưởng, chưa gõ cửa đã vươn tay đẩy ra, sau đó.  . . . Sững sờ ở tại chỗ.

Anh vẫn nhớ bảy năm trước đây, anh có vô số lần trở lại từ trên chiến trường bom lửa ngập trời, khi gặp lại chiến hữu vốn tưởng rằng vĩnh viễn ở lại trên chiến trường thì cảm thấy. .  .

Vui mừng. .  . . . . và.  . . . . .  Không cầu gì khác.

Anh hôm nay, mới từ tuyến đầu tiên giải nguy vô cùng nguy hiểm trở về, chân của anh đứng ở trong căn phòng sáng ngời ấm áp này, cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong đã từ nơi cách xa trăm km tới thăm anh, cô tựa vào đầu giường, nhìn thấy anh liền mỉm cười dịu dàng, nâng bàn tay gầy lên ngoắc ngoắc anh, "Tiềm Tiềm, anh đã đến rồi."

Giang Tiềm đột nhiên phát hiện, chân của anh bước không ra, mắt cũng không thể chớp, lại không biết từ nơi nào có một dòng nước nóng xông ra, cấp tốc xẹt qua trái tim.

"Thế nào Tiềm Tiềm?"

Giang Tiềm gần như là mặt không chút thay đổi, không thể tin hé miệng, "Nhiễm Nhiễm?"

Triệu Nhiễm Nhiễm che miệng cười, "Không nhận ra à?"

Giang Tiềm vẫn gọi, "Nhiễm Nhiễm?"

Triệu Nhiễm Nhiễm không nói, bình tĩnh nhìn vào đáy mắt anh.

"Nhiễm Nhiễm?"

".  . . . . ."

"Nhiễm Nhiễm!"

Giang Tiềm kêu rất nhiều, nhiều tiếng vừa ngu si vừa vui mừng, nửa ngày mới tính hồn về, khóe miệng cứ nhếch lên tới bên tai suốt.

"Nhiễm Nhiễm à!" Anh bước ra, đột nhiên sọ khỉ bị người nào đó vỗ một cái, không để ý nhìn xem bị ai đánh, mà vẫn xông về bên giường, cho đến khi giữ tay Triệu Nhiễm Nhiễm trong lòng bàn tay mới quay đầu lại.

Trương Vũ ôm vai, đang nhìn chòng chọc đôi tay nắm chặt nhau của anh và Triệu Nhiễm Nhiễm

"Còn Tiềm Tiềm? Em ấy không biết xấu hổ gọi, cậu cũng không biết xấu hổ trả lời!"

Mặt của hai người trên giường đều đỏ, cái gì chứ, gần đây vẫn gọi như vậy mà. Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên, cố ý dùng âm thanh mềm mại dịu dàng kêu, "Anh Tiểu Vũ, anh có phải luôn khi dễ Tiềm Tiềm nhà em không hở?"

Anh, Tiểu, Vũ! ! ! !

Trương Vũ: ".  . . . . ."

Em họ này càng ngày càng tệ rồi, quả nhiên là nữ sinh hướng ngoại.

Nhưng, rốt cuộc ai khi dễ ai chứ?

"Trương Vũ, đến giúp dì nhỏ bóc cây thông."

Trương Tư Đình từ trong phòng bếp ra kêu người đi, Trương Vũ ra đến cửa còn cảnh cáo Giang Tiềm, "Đàng hoàng cho tôi, không được động tay động chân."

Giang Tiềm gật đầu như mổ thóc, nhưng vừa không thấy bóng người Trương Vũ, lập tức dùng sức hôn Triệu Nhiễm Nhiễm hai cái trước.

"Tiểu tổ tông, sao em lại tới đây?"

"Mất hứng à?"

"Điên rồi mới mất hứng !"

Giang Tiềm nói xong lại hôn cô, hôn xong hỏi nữa, "Là đặc biệt đến thăm anh à? Sao không có nói cho anh biết sớm?"

Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức nhăn mặt.

Cô đương nhiên là đặc biệt đến thăm Giang Tiềm, không đề cập trước là muốn cho anh một sự bất ngờ.

Mấy ngày nay nghĩ tới nghĩ lui vẫn hi vọng gặp mặt một lần, cô biết vợ đồng chí không dễ làm, cũng biết Giang Tiềm không thể tự do ra vào. Tình yêu đầu của cô mặc dù chưa nói tới lãng mạn, nhưng cũng do cô chọn, nếu lựa chọn Giang Tiềm rồi, cô dĩ nhiên quý trọng, đương nhiên là muốn đi hết đường, nếu anh không có thời gian, mà cô có, thì cô đến thăm anh cũng được mà.

"Vốn không có ý định tới nhà dì nhỏ của em, nhưng nhân viên bảo vệ ở cửa quân khu không cho vào, em đã nói em tìm Giang Tiềm ở doanh số ba rồi, bọn họ cũng không giúp em thông báo, Tiềm Tiềm, nhân duyên của anh không tốt nha."

Giang Tiềm ôm vuốt vuốt bả vai của cô, "Chờ anh trở về thu thập bọn họ."

Triệu Nhiễm Nhiễm nói tiếp, "Em ngồi xe đò hơn năm tiếng, đầu rất mơ hồ, vừa hay nhìn thấy dượng nhỏ của em, em không có tránh đi, khiến dượng tóm gọm, cho nên xách về tới."

"Bây giờ còn mơ hồ không?" lúc này Giang Tiềm mới nhớ tới ly nước mật ong kia, vội vàng đút cô, "Mau uống hai ngụm."

Nhìn cô uống nước, Giang Tiềm liền cười ngây ngô, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng vui vẻ, cảm giác mệt mỏi ghê tởm trước đó dường như không đáng nhắc tới, rốt cuộc nhìn thấy anh rồi mới hiểu được, thì ra một tuần lễ ngắn ngủn cũng có thể bồi dưỡng ra tình cảm và nhớ nhung rất sâu đậm.

Chương 17: chỉ trích trong xương tủy!

Trương Tư Đình cố ý nấu thêm hai nồi cơm, còn làm thêm một ít trái cây trộn cho mấy người trẻ  tuổi.

Triệu  Nhiễm Nhiễm ăn đến  mặt mày  hớn hở, "Dì  nhỏ, cháu  thích nhất  là trái cây  trộn dì  làm, nhưng  mà dì cứ ở mãi trong  núi không  chịu về  thành phố, ông bà ngoài  hay nhắc  dì lắm."

Mặt  Trương Tư Đình tràn đầy thương  yêu, trước  khi cô kết hôn luôn  giúp Triệu  phu nhân trông  nom cô bé  Triệu Nhiễm  Nhiễm và  bé trai bướng  bỉnh Triệu  Trí Lược,  thương bọn  họ giống  như thương  con ruột  của mình.

"Thích ăn thì ăn  nhiều chút,  bây giờ quen với Giang Tiềm rồi, có thể thuận tiện tới thăm cậu ấy, lần sau tới nhớ ngồi xe lửa, cháu rất dễ say xe."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười hì hì, ngượng ngùng, chính là thuận tiện ngó ngó chứ sao.

Hai dì cháu trong phòng nhỏ giọng tán gẫu, ba người đàn ông trong phòng khách đã ăn no rồi.

Đoàn trưởng Ngô là một người thẳng thắn, ở nhà trên căn bản không có vẻ kiêu ngạo gì, nhanh chóng làm mấy chén cơm, lau miệng xong dặn dò hơn hai người ăn thêm chút, mình đi trở về phòng ngủ.

Sau đó, chiến tranh giữa anh họ và em rể kéo lên màn mở đầu rồi.

Giang Tiềm gắp thịt gà, Trương Vũ thấy, chiếc đũa chuyển một cái cũng kẹp lại, dùng sức đoạt lại để trong miệng, ăn.

Giang Tiềm sửng sốt, anh thử lại, gắp miếng cá rán, Trương Vũ nhìn cũng chưa từng nhìn lại đoạt lấy ăn.

Người này, đủ ngây thơ.

Giang Tiềm nheo mắt lại bắt đầu cười xấu xa, nhanh chóng gắp một thứ gì đó trong dịa nhỏ, Trương Vũ động tác nhanh hơn, ‘ vèo ’ giành kẹp lấy bỏ vào trong miệng rồi, sau đó ho mãnh liệti.

"Mẹ nó, Giang Tiềm, cậu biết rõ tôi không ăn chao, cố ý có phải không?"

"Không cố ý chẳng phải phụ lòng anh à." Giang Tiềm để đũa xuống, vừa buồn cười lại không biết làm thế nào, "Ai không, tôi nói anh đang uốn éo gì chứ? Tôi vả Nhiễm Nhiễm rất tốt, anh kiếm chuyện à?"

Trương Vũ vỗ bàn, "Tôi kiếm chuyện đó, thì sao? Cậu và Nhiễm Nhiễm không thích hợp, tôi khẳng định. .  . . . ."

"Không có chuyện gì anh cứ than thở, oán trách gì chứ?"

"Tôi X con mẹ nó !@#$%$@, con mẹ nó cậu tìm đạp có phải không?"

"Ai, anh thích than thì than đi, tôi và Nhiễm Nhiễm vui vẻ cho anh tức chơi." Giang Tiềm duỗi eo một cái, miễn cưỡng dựa vào ghế, "Dù sao nửa năm sau tôi cũng cưới cô ấy về."

Nếu anh nghiêm túc chơi xỏ lá, thì căn bản không có đối thủ, chọc Trương Vũ trực tiếp tức giơ chân, "Tôi nhổ vào, dựa vào cậu, cũng xứng với em gái tôi hả? Nhiễm Nhiễm ngốc không thấy rõ diện mạo thật của cậu, hôm nay tôi không thể không lựa xương kỹ trong trứng gà, để cho cô em ấy xem rốt cuộc đức tính của cậu thế nào."

"Lựa xương trong trứng gà? Tôi thấy anh là chỉ trích trong xương tủy, Nhiễm Nhiễm không chê tôi, anh nhúng tay làm gì.  . . . . Ai không, tôi rốt cuộc chọc anh chỗ nào, không phải chỉ mượn nhà của anh xem mắt, vừa đúng đó là em họ anh thôi sao, tôi nói cho anh biết, Nhiễm Nhiễm tôi chắc chắn cưới, hành lang mát mẻ có phải không?"

Trương Vũ không rõ chân tướng rồi.

"Hành lang cho anh ở."

Trương Vũ nhất thời nổi giận.

"Cậu giỏi lắm Giang Tiềm, cậu rất giỏi cậu xem phim chéo, cậu rất giỏi cậu tự sướng.  . . ."

"Cứ như anh chưa trải qua."

"Tôi trải qua rồi thì sao? Ai, tôi không phải ý này, cũng không phải do chuyện này, nhưng hai người thật không thích hợp." Trương Vũ suy nghĩ một chút, đột nhiên rất trịnh trọng, nói, "Nhiễm Nhiễm ăn sung mặc sướng, còn cậu, là một người tùy ý, tương lai hai người sống chung được không?"

Giang Tiềm xem thường, "Mạnh mẽ không tốt à."

Trương Vũ hự nửa ngày, Em họ tôi quá. . .  . Đơn giản, cậu không phải hiểu rõ nó, một khi nó nhận đúng một người, bảo đảm sẽ dốc hết lòng dạ, nếu như tương lai hai người có mâu thuẫn muốn chia tay, lòng cậu rộng nói quên là quên rồi, nó không được, cậu biết không, nó không được, khẳng định không buông ra, cậu nói xem tôi biết là hố lửa còn để cho nó nhảy vào sao?"

Giang Tiềm sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, anh đang nghe Trương Vũ lời nói.

Lòng anh rộng? Rộng sao?

Là rất rộng, rộng như nhìn thấu sinh ly tử biệt, nhưng cũng rất nhỏ, nhỏ như. . .  Hình như chỉ chứa được mình cô ấy.

"Trương Vũ, chúng ta quan nhau đã bao nhiêu năm?"

"Tới cuối năm thì mười năm rồi."

"Ừ, mười năm." Giang Tiềm gật đầu một cái, "Mặc dù ở giữa có bảy năm gần như không gặp mặt, nhưng anh cảm thấy tôi là loại người đào hoa sao?"

Trương Vũ khinh thường, "Cậu là không có cơ hội."

Giang Tiềm không nhịn được, "Mặc kệ anh nghĩ thế nào, tôi chấm đúng Triệu Nhiễm Nhiễm rồi."

"Tôi không nói cậu đào hoa, mấu chốt là.  . . . . ."

"Mấu chốt là Nhiễm Nhiễm còn ngốc hơn tôi phải không?"

Trương Vũ yên lặng gật đầu ở trong lòng, anh chính là ý này, vì vậy không yên lòng.

Triệu Nhiễm Nhiễm mặc dù ở trong phòng, trái tim lại bay đến chỗ Giang Tiềm rồi, muốn gặp anh. Đột nhiên cửa phòng bị lặng lẽ đẩy ra, lộ ra một cái mặt đen của Giang Tiềm.

Giang Tiềm thấy Trương Tư Đình, há mồm cười, không biết phải gọi là gì.

"Về sau cứ theo Nhiễm Nhiễm gọi dì nhỏ đi." Trương Tư Đình cười cười, "Ăn xong rồi?"

Giang Tiềm gật đầu, "Dì nhỏ, cháu muốn dẫn Nhiễm Nhiễm đi xung quanh tham quan, cơm tối sẽ cho cô ấy ăn ở phòng ăn, có được không?"

Trương Tư Đình đưa hai người ra cửa, dặn dò Triệu Nhiễm Nhiễm ăn xong cơm tối trở về ngủ.

Giang Tiềm thật rất vui vẻ, miệng vẫn không thể khép lại, hôm nay tuyệt đối là ngày hạnh phúc nhất mấy năm qua của anh, Triệu Nhiễm Nhiễm đến không chỉ giải nỗi khổ tương tư của anh, càng làm cho nhìn anh rõ ràng địa vị của mình trong lòng cô gái mình yêu.

"Nhiễm Nhiễm, anh dẫn em đi khắp nơi nha?"

"Không tốt." Triệu Nhiễm Nhiễm nói, "Không quen bị thật nhiều người nhìn, đến phòng làm việc của anh đi."

Giang Tiềm vớt mấy cái, nắm tay Triệu Nhiễm Nhiễm, "Cũng được, hay là đến ký túc xá của anh?"

"Đừng mà, bị người ta hiểu lầm thì nguy rồi."

Giang Tiềm cũng không sợ chuyện này, hiểu lầm thì hiểu lầm, ai thích cứ tự nhiên, nhưng anh đang vui vẻ, căn bản không muốn phản bác Triệu Nhiễm Nhiễm, "Được rồi, anh dẫn em đi chụp mấy tấm hình."

Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu, từ trong ba lô lấy ra một gói kẹo bắp to, lột một viên đút vào trong miệng Giang Tiềm, "Mang cho anh, ăn ngon không?"

Từ đầu lưỡi đến trái tim Giang Tiềm cũng ngọt.

Hai người tay cầm tay đi cả đường cũng không có đụng phải ai, bọn họ đi xuyên qua bãi tập, mục tiêu là liên số tám của doanh ba.

Bãi tập lốn vốn phải rất trống trải, lúc nghỉ trưa không có ai huấn luyện, nhưng bây giờ trời đang lạnh lên, mà một đám người mặc đồ rằn ri lại đang chơi bóng rổ.

Giang Tiềm thấy người, lập tức thả tay ra, khiến Triệu Nhiễm Nhiễm không hiểu ra sao, mới vừa rồi còn lại bóp lại vê không ngại thiếu đâu rồi, đây là thế nào.

Trùng hợp lúc này, có người kêu, "Liên trưởng số tám, trợ giúp doanh của anh đi."

Giang Tiềm quay đầu lại, liên trưởng 7 và liên trưởng 9, rõ ràng kiếm chuyện, cách xa như vậy cũng biết mắt không có đặt ở trên người anh.

"Liên trường hai dẫn đầu chơi xỏ lá, ôm quả bóng nhỏ chạy."

Giang Tiềm xắn tay áo, vừa đúng dọn dẹp Tưởng thị phi, "Nhiễm Nhiễm, chờ anh một lát."

Triệu Nhiễm Nhiễm chưa kịp vươn tay kéo anh, người đã không thấy bóng rồi, mình cô đứng ở bên bãi tập.

Giang Tiềm thân cao, bắp thịt cũng bền chắc, nhưng cũng không khôi ngô lắm, thân hònh hết sức cân xứng, nhất là vòng eo xinh đẹp nhất, hẹp và hấp dẫn, động tác toát ra giống như là một con báo, cực kỳ tuyệt đẹp, Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn liền cười, mặt hơi nóng.

Giang Tiềm nhìn Triệu Nhiễm Nhiễm, mặt giương lên, cười phong tình vạn chủng.

"Ơ, liên trưởng tám nhìn đâu vậy, em xem em xem chị dâu mặt đỏ rần."

"Đúng vậy, liên trưởng tám vậy là không được, một lát chơi kém, chị dâu sẽ đau lòng. . .  . . ."

Triệu Nhiễm Nhiễm nghe bọn họ nhạo báng, muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cũng biết Giang Tiềm tại sao buông cô ra tay rồi. Đừng xem em trai em họ cô gọi Giang Tiềm là anh rể thì cô không cảm thấy ngại, chứ bị người ta gọi chị dâu, lập tức ngượng ngùng rồi.

Hôm nay trên sân banh cực kỳ náo nhiệt, lại không có mấy người nghiêm chỉnh tranh tài, Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên tìm được cảm giác lúc ban đầu lên cấp 3. Khi đó Triệu Trí Lược cũng là hot boy, vừa lên sân banh, dù là ném banh vào rổ nhà mình, thì mấy cô gái ngoài sân cũng trầm trồ khen ngợi, lúc đó cô nghĩ thế nào, gọi cọng lông, còn không bằng xem thế giới động vật đấy.

Hiện tại cô lại hiểu tâm trạng của những cô gái kia rồi, tư thế chơi bóng của Giang Tiềmđẹp trai không có giới hạn.

Ý định bất tri bất giác thả vào bóng dáng trong sân bóng, liền có người nhỏ giọng gọi chị dâu, cô theo phản xạ có điều kiện đáp một tiếng.

Sau đó cô chợt quay đầu lại, "Tôi không phải, a, tôi không phải. .  . . . ."

"Tôi biết rõ tôi biết rõ." Đặng Vĩnh Đào cười đến nghẹn, tự giới thiệu mình, "Tôi tên là Đặng Vĩnh Đào, chỉ đạo viên của liên tám, Giang Tiềm nhắc rồi chứ."

Triệu Nhiễm Nhiễm lại phản xạ có điều kiện lắc đầu, chọc Đặng Vĩnh Đào thật vui, thật là đủ đơn giản đủ trực tiếp, trong lòng lập tức dâng lên hảo cảm vô số với Triệu Nhiễm Nhiễm.

"Liên trưởng cũng không nói cô phải tới đây, chúng tôi cũng không chuẩn bị cái gì, rõ là. .  . . . ."

"Chuẩn bị cái gì?" Triệu Nhiễm Nhiễm mê mang, nên hỏi Đặng Vĩnh Đào, anh cũng chỉ là khách khí.

"Ý tứ của tôi là, chúng tôi đặc biệt hoan nghênh cô."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu.

Giang Tiềm liền chạy ra ngoài, liên trường bảy và Tưởng Thị Phi kề vai sát cánh, vỗ vỗ ngực của anh, "Giang tám khá tốt nha, dáng dấp cô gái này không tệ."

Mắt Tưởng Thị Phi sáng rỡ, "Không có giống Trương Vũ, không ra dáng vẻ gì cả."

Liên trưởng bảy vui rồi, dùng sức siết chặt lấy anh, "Lời này dám  nói với Giang tám không?"

Tưởng Thị Phi lắc đầu, anh cũng không dám.

Hẹn ăn cơm tối với mấy chiến hữu tốt xong, Giang Tiềm dẫn Triệu Nhiễm Nhiễm trở về liên tám, đuổi chiến sĩ phụ trách lau xe bọc thép đi, ẵm Triệu Nhiễm Nhiễm lên.

"Anh chụp hình cho em nhé."

"Em không muốn."

Giang Tiềm sửng sốt, anh có biết rất nhiều người đến thăm người thân đều phải đến chụp vài tấm hình, anh mỗi lần đều tận lực cho thương lượng cửa sau, sao đến phiên nhà mình, lại không chụp chứ?



Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .